Đức Khổng Tử có dạy

Có chí thì ham học

Bất chí thì ham chơi

***

Làm nên nhờ có thầy

Đủ đầy nhờ có bạn

******

Dễ thích nghi thì sống

Biết năng động thì nên

*******

Biết mình khi hoạn nan

Hiểu bạn lúc gian nguy

********

Nghèo hèn bởi tự ti

Ngu si vì tự phụ

****

Tài đức cao hơn phú

Hạnh phúc đủ hơn giàu

******

Cảnh giác với lời khen

Bình tâm nghe lời trách

****

Quá nghiêm thì ít bạn

Dễ dãi bạn khinh nhờn

***

Làm ơn đừng mong trả

Được ơn nhớ đừng quên

*****

Nhu nhược bị ép trèn

Quá cương thì bị gãy

******

Cái quý thì khó thấy

Dễ lấy thường của tồi

***

Tài giỏi chớ khoe khoang

Giàu sang đừng kênh kiệu

****

Học bao nhiêu vẫn thiếu

Học bao nhiêu chẳng thừa

***

Có vợ đảm thì sang

Có bạn vàng thì quý

****

Tỉnh táo với tình yêu

Biết điều khi yếu thế

****

Lo việc nhà chớ kể

Ân nghĩa chớ đếm đong

***

Sống bất nghĩa tai ương

Sống bất lương tù ngục

***

Lắm gian truân càng sáng

Nhiều hoạn nạn càng tinh

***

Với mình phải nghiêmminh

Với chúng sinh thân ái

***

Sống dựa dẫm ngu đần

Sống bất cần phá sản

***

Hay đua đòi hoạn nạn

Quá nể bạn tai ương

Gia đình trọng yêu thương

Sống nhịn nhường hỉ hả

***

Thiếu tình thương man trá

Gắn vàng đá cũng tan

***

Sống vì nhau dễ bền

Sống vì tiền đổ vỡ

***

Khiêm tốn là tự tôn

Kiêu căng là tự sát

***

Vì tiền thì dễ bạc

Vì tình nghĩa bền lâu

***

Biết chấp nhận thảnh thơi

Hay hận đời đau khổ

Câu chuyện thợ săn quản lý bầy chó.

câu chuyện về diễn tiến thợ săn quản lý bầy chó. các bạn sẽ thấy, quan hệ ông chủ và người làm thuê không khác là bao.

1. Một chú chó săn chạy khắp cánh đồng dưới chân núi mà không bắt được con thỏ nào.

Người chăn dê thấy thế thì cười, trêu chú chó:

- Chú thật bất tài. Con thỏ nhỏ hơn chú bao nhiêu mà còn chạy nhanh hơn.

Chó săn đáp:

- Ông không biết mục đích chạy của bọn tôi hoàn toàn khác nhau! Tôi chạy chỉ vì miếng ăn, còn thỏ chạy vì tính mạng!

Thợ săn nghe cuộc trò chuyện của người chăn dê và chú chó, nghĩ bụng: “Con chó này nói đúng. Nếu ta muốn có nhiều thỏ hơn thì phải nghĩ cách khác”. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu thợ săn. Đó là tia lửa đầu tiên của khoa học quản lý.

2. Thế là thợ săn ra chợ mua thêm mấy con chó săn khác. Sau đó, ông ta ra chính sách mới: Hễ con nào bắt được đủ số thỏ sẽ được “trả lương” bằng mấy chiếc xương. Không bắt được thỏ thì không có ăn.

Chiêu mới quả cao tay. Bầy chó tranh nhau săn bắt, đem rất nhiều thỏ về, bởi chẳng con nào muốn thấy chó khác gặm xương, trong khi mình hóp bụng trương mắt ếch.

3. Được một thời gian, lại có vấn đề xuất hiện. Bầy chó nhận ra: thỏ lớn khó bắt hơn thỏ bé, vậy mà bắt được bất kể thỏ lớn hay thỏ bé thì đều nhận trả công như nhau. Lúc đầu chỉ có một vài con giỏi nhận xét mới chuyên bắt thỏ nhỏ, sau cả đàn đều làm theo.

Thợ săn hỏi:

- Gần đây thỏ bọn bay bắt được càng ngày càng nhỏ, vì sao vậy?

Bầy chó trả lời:

- Thỏ lớn thỏ nhỏ không khác nhau, ai phí công đi bắt thỏ lớn đây?

Sau một thời gian suy nghĩ, thợ săn quyết định không dùng xương để trả cho số lượng thỏ, mà dùng phương pháp đánh giá hiệu quả: cứ một thời gian lại thống kê trọng lượng thỏ của từng con săn về, từ đó trả công theo từng giai đoạn.

Cách quản lý mới của thợ săn lập tức có tác dụng, số thỏ bầy chó săn về tăng cả số lượng lẫn chất lượng. Thợ săn rất đắc ý.

4. Thế nhưng, ngày này qua ngày khác, thợ săn lại thấy số thỏ bầy chó săn về giảm rõ rệt, mà những con chó càng nhiều kinh nghiệm thì lại đem về càng ít thỏ.

Thợ săn hỏi bầy chó. Bầy chó đáp:

- Quãng đời đẹp nhất của bọn tôi đều là cho ông, chủ nhân. Nhưng giờ bọn tôi ngày một già. Khi không bắt được thỏ nữa, ông có còn cho tôi xương không?

Thế là thợ săn thống kê lại toàn bộ số thỏ bắt được của từng con, tiến hành phân tích, đưa ra quy định mới về trả công: Nếu bắt được số thỏ vượt một mức nhất định, chó săn khi về già sẽ được trả số xương nhất định.

Bầy chó vui sướng, tất cả lại lao đi săn, cố để hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao. Qua một thời gian, một số chú chó đã hoàn thành chỉ tiêu.

5. Một thời gian sau, có một con nói:

- Chúng tôi cố gắng thế mà chỉ được trả mấy khúc xương, mà số thỏ tôi săn được quý gấp bao nhiêu lần xương. Vì sao chúng tôi không bắt thỏ cho chính mình nhỉ?

Thế là có mấy chú chó bỏ thợ săn, tự mình lập xưởng bắt thỏ.

Vậy câu chuyện có ý nghĩa gì? Đó chính là các bước phát triển của khoa học quản lý.

Không chỉ có thợ săn, ngay cả chó săn cũng có nhu cầu lập nghiệp.